Sau trận thua Thái Lan 1-2 ở chung kết SEA Games 22, mùa đông năm 2003 tại Hà Nội, tôi và các đồng nghiệp ngồi lì tại trung tâm báo chí của sân Mỹ Đình đến tận khuya. Đến lúc những ngã đường vắng lặng và thấm đẫm sương mới ra về.
Khi ấy, trong cái lạnh Hà Nội, tôi loay hoay tìm một cách để lý giải thất bại đau đớn của đội nhà bằng một kiểu tự an ủi: “Thua như thế này để VFF thấy rằng hãy thắng Thái Lan bằng một nền bóng đá chứ không thể bằng một đội tuyển”.
Đúng 1 năm sau, lại trong đêm khuya, nhưng không sương, chỉ có mưa phùn ẩm ướt trên đường từ sân Mỹ Đình về, tôi đau đớn tự hỏi: “Chúng ta đang ở đâu?”.
Bởi chỉ sau một mùa đông, trên đỉnh cao, đội Việt Nam như rơi tuột xuống đất khi để Indonesia đánh bại 0-3 ngay ở Mỹ Đình và không vào được bán kết Tiger Cup. Làm lại! Làm lại! Làm lại! Những nỗi khắc khoải theo kiểu AQ trong đêm dài hun hút...
<
No comments:
Post a Comment