Ông Leo Kenneth Jago đưa ra nhận xét dựa trên thực tế mà ông cảm nhận được từ sự thay đổi của “thiên đường” du lịch - đảo Bali - của Indonesia. Ông cho rằng, với người Úc, Bali đã không còn là thiên đường nghỉ dưỡng vì nó đã đánh mất bản sắc văn hóa của địa phương, thay vào đó, văn hóa phương Tây đang ngự trị hoàn toàn ở đây. Rõ ràng, văn hóa là một bản sắc riêng, mang tính đặc thù, không dân tộc nào giống dân tộc nào. Với ngành du lịch, bản sắc văn hóa được xem như là “báu vật” để thu hút du khách quốc tế đến khám phá.
Ngoài những thế mạnh về danh lam thắng cảnh, điểm đến an toàn, sự thân thiện của con người, sự đa dạng văn hóa trong cộng đồng các dân tộc ít người tại Việt Nam hiện nay được xác định là một trong những thế mạnh thu hút khách quốc tế của ngành du lịch Việt Nam. Du khách quốc tế thích tận hưởng, khám phá những cái mới lạ mà trong đời sống hàng ngày ở đất nước họ không có.
Đây cũng là cái “sườn” để các công ty du lịch định hướng, xây dựng sản phẩm du lịch phù hợp với từng đối tượng khách, đến từ những vùng, quốc gia khác nhau. Thế nhưng, một thực tế hiện nay, nhiều điểm đến du lịch tại Việt Nam đã không giữ được bản sắc riêng của điểm đến. Tận nơi núi rừng hoang sơ du khách vẫn bắt gặp những dịch vụ hiện đại đi kèm. Nó đã không còn giữ được bản sắc riêng, tất cả khung cảnh, con người đã được “hiện đại hóa”. Điển hình, chúng ta có thể bắt gặp hình ảnh này khi đến tham quan thác Prenn, một điểm du lịch nổi tiếng của tỉnh Lâm Đồng.
Ngày nay, đến thác Prenn, du khách không còn cảm nhận được sự hùng vĩ của thác nước vì nó đã bị bóp nghẹt trong một không gian chật chội, xung quanh thác đã bị bê tông hóa để làm chỗ cho các hàng quán dịch vụ. Cây cầu treo, đặc trưng của núi rừng Tây Nguyên ở khu vực thác tuy còn đó nhưng chỉ là dấu tích một thời vì nó không còn sử dụng cho du khách đi lại. Du khách đã mất đi một cơ hội khám phá khi đi trên cầu treo lắc lư. Thay vào đó, có một cây cầu bêtông bắc qua dòng chảy của thác. Trong cái “ao” thác, đường kính rộng chừng 20m, người ta đưa cả hai con thiên nga “nhựa” vào khai thác dịch vụ “đạp vịt”...
Thác Prenn chỉ là một điển hình. Nhiều công ty lữ hành bức xúc: các điểm đến du lịch hoang sơ, khám phá đời sống văn hóa, sinh hoạt của người dân vùng cao đã không còn giữ được chất thuần khiết của nó. Du khách nước ngoài thật bất ngờ khi người dân ở những nơi xa xôi, hẻo lánh cũng biết làm dịch vụ khi khách muốn chụp hình với người dân địa phương phải trả tiền! Đánh mất bản sắc văn hóa cũng đồng nghĩa với việc ngành du lịch không còn gì để thu hút khách.
MỸ HẠNH
No comments:
Post a Comment