Chạy xe gắn máy trên con đường nông thôn cặp theo dòng kênh xáng Cây Dương vừa được nâng cao, mở rộng, tráng nhựa… tôi chợt nghĩ đến tương lai không xa, các xã này sẽ không còn là vùng sâu, vùng xa nữa. Chị chủ quán cà phê ven đường ở xã Bình Chánh khoe: “Bây giờ ở xứ này có nhiều gia đình trúng mấy vụ lúa, vụ tôm, nên đã cất nhà mới, hoặc sửa lại căn nhà cũ cho tươm tất, khang trang để đón tết. Sang năm, tôi cũng tính cất lại nhà mới”.
Quả thật, dọc con đường đi, tôi thấy nhiều căn nhà mới được xây dựng khang trang, đẹp đẽ… Ngày trước, ven theo con đường này nhà cửa thưa thớt mà toàn là nhà lá, cột tràm, cột tre… khi lũ về có năm nước ngập cả sàn nhà, sóng vỗ vách lá dừa nước tả tơi. Ven con đường quê, tôi chợt thấy một vài cội mai trước sân nhà dân đã sớm trổ hoa.
Dọc theo con kinh 13 từ xã Bình Phú ngược lên xã Đào Hữu Cảnh, con đường này ngày xưa chỉ là con đường mòn, đoạn cao, đoạn thấp. Ngày ấy, đôi lúc tôi còn phải vác xe đạp lên vai để đi qua cầu khỉ lắt lẻo, nhà cửa lúc đó còn thưa thớt… Bây giờ, nhà ở ven đường đã san sát liền nhau, những cây cầu khỉ đã được thay thế bằng cây cầu treo, loại cầu rất phố biến ở An Giang.
Từ xã Đào Hữu Cảnh, tôi đi theo kinh Vịnh Tre ra đến xã Thạnh Mỹ Tây, ghé thăm đền thờ Quản cơ Trần Văn Thành. Đền thờ nay đã được nhân dân trong vùng xây dựng khá uy nghiêm, trang trọng. Bên trong đền thờ, các hạng mục như nhà khách, nhà ăn, nhà bếp… đều được sửa sang để phục vụ cho khách hành hương đến viếng.
Anh Nguyễn Thanh Hải, Chủ tịch UBND xã Thạnh Mỹ Tây, dẫn tôi đến xem chợ Long Châu vừa mới xây dựng xong và đưa vào sử dụng trong thời điểm này đã làm cho không khí tết ở vùng đất Láng Linh thêm sôi động.
<
No comments:
Post a Comment